Là người mù, bạn có thể nghĩ gì về việc giúp đỡ người khác? (Bài viết đạt giải đặc biệt cuộc thi Onkyo 16)

Ngày đăng: 23/08/2019 - 772 lượt đọc

Tây Tạng là một khu tự trị của Trung Quốc, và đây là cao nguyên lớn nhất trên Trái đất với Lhasa là thủ phủ. Tôi sinh năm 1984, ở làng Lhatse, gần đỉnh Everest, Tây Tạng.Chúng tôi sống trong một ngôi nhà nhỏ chỉ vừa đủ cho sáu người: Bố mẹ, hai anh trai, một chị gái và tôi. Tuy nhiên, nơi đây thật sự thoải mái và ấm áp. Cũng giống như những người dân trong làng, chúng tôi nghèo và sống một cuộc sống rất đơn giản nhưng hạnh phúc.Mặc dù không có nhiều thứ để ăn, chúng tôi vẫn khỏe mạnh và hài lòng với cuộc sống.

Bữa ăn của chúng tôi chủ yếu là gạo, khoai tây, một số loại rau xanh và đôi khi chúng tôi có tsampa với trà đen. Tsampa là bột rang, thường là bột lúa mạch, trộn với trà bơ Tây Tạng muối.Là những đứa trẻ vô tư, hồn nhiên, chúng tôi đã không nhận ra rằng cuộc sống thực sự vô cùng khó khăn với gia đình, đặc biệt là đối với mẹ, người phải chăm sóc bốn thành viên hỏng mắt:  Bố, hai anh trai và tôi. Bố đã mất thị lực trước khi tôi chào đời.
Mặc dù vậy, bố mẹ luôn yêu thương chúng tôi rất mực và họ đã làm bất cứ điều gì có thể vì hạnh phúc của chúng tôi. Tuy nhiên, bố mẹ tôi thường bối rối về lý do tại sao tất cả chúng tôi đều bị mù ngoại trừ một chị gái sáng mắt. Điều khiến mẹ càng thêm đau khổ là dân làng công khai bàn tán về nguyên nhân mù của chúng tôi và họ tin rằng đó là do mẹ không trung thực.
Tuy nhiên, trên thực tế, chúng tôi biết được nguyên nhân mù của chúng tôi là do di truyền.Thông thường, người Tây Tạng tin rằng mù lòa là một hình thức trừng phạt đối với những người đã làm điều xấu xa trong kiếp trước và những người này cần bị mọi người xa lánh. Thế rồi, một ngày nọ, cơ hội để giải thích cho bố mẹ của chúng tôi đã đến. Một thầy bói nổi tiếng đã về làng và nhiều người đổ xô đến để hỏi về số phận của họ. Bác Phurpu, trưởng làng, đã đưa tin và đề nghị bố mẹ tôi nên hỏi ý kiến ​​thầy bói về nguyên nhân gây ra sự mù lòa cho các thành viên trong gia đình.
Lúc đầu, bố mẹ tôi khá do dự vì họ không có tiền, thậm chí không mua khata, một chiếc khăn trắng được sử dụng cho phước lành truyền thống của Tây Tạng. Cuối cùng, bố đã xoay sở để mượn một số tiền từ một người hàng xóm và họ đã rất hào hứng để đi gặp người đàn ông nổi tiếng này.Sau này chúng tôi mới biết về câu chuyện đáng sợ hôm ấy.
Theo phân tích của thầy bói, khi bố mẹ chúng tôi kết hôn, họ đã được phép sử dụng một trong những ngôi nhà thuộc quyền sở hữu của chú chúng tôi vì họ không có nơi nào khác để ở. Vì đây là một ngôi nhà cũ có nhiều người thuê trước đó, có một cặp vợ chồng đã tự sát. Do đó, ngôi nhà bị ma ám và chứa đầy những bất hạnh, và đó chính là nguồn gốc gây ra sự mù lòa cho chúng tôi. Thật là một cái giá phải trả để có được câu chuyện này và nó khiến bố mẹ chúng tôi nợ nần nhiều hơn! Tuy nhiên, câu chuyện đã giúp gắn kết chúng tôi lại gần nhau hơn trong nỗi sợ hãi thường trực đối với hai hồn ma đang cùng chia sẻ ngôi nhà với chúng tôi.
Do chúng tôi bị cấm đi ra ngoài vì lý do an toàn, tôi ao ước được chơi với những đứa trẻ khác mỗi khi tôi nghe thấy giọng nói vui vẻ của chúng trên đường. Tôi nhớ lại một lần thật sự nhục nhã khi lặng lẽ bước ra khỏi nhà với hy vọng được tham gia vào cuộc vui của những đứa trẻ sáng mắt đang ở ngoài đó. Than ôi! Chúng đã chế nhạo tôi vì bị mù và sau đó chúng bỏ chạy.May mắn thay, tôi có một người bạn thân sống cạnh nhà. Đó là một cô bé sáng mắt và rất tốt bụng. Tuy nhiên, để duy trì tình bạn, tôi đã chia sẻ tất cả đồ ăn vặt của mình cho cô ấy.
Một ngày nọ khi cô ấy không xuất hiện, tôi quyết định đến nhà cô ấy mà không nói cho bố mẹ tôi biết. Thật kinh hoàng, tôi bước ngay xuống một cái giếng không có nắp đậy trong sân của họ và nước đã dâng lên đến cằm. Bằng cách nhón chân lên, tôi cố gắng giữ mình khỏi chết đuối nhưng không thể hét lên được. May mắn thay, mẹ đã nhận ra sự biến mất của tôi, bà đã hoảng loạn và báo cho những người khác cùng tìm kiếm. Khi hớt hải chạy qua giếng, mẹ phát hiện đầu tôi bồng bềnh trong nước. Mọi người lập tức chạy đến và kéo tôi lên. Khỏi phải nói, tôi đã bị mắng nặng nề và, như một hình phạt, tôi đã bị nhốt trong hơn hai tháng trời.
Năm 1996 khi tôi mười hai tuổi, cuộc đời tôi đã thực sự đổi thay! Bố mẹ tôi nhận được thông tin rằng có một tổ chức ở Lhasa tên là Chữ Braille không biên giới đã thành lập và điều hành một trung tâm đào tạo cho người mù. Đây là Trung tâm đầu tiên dành cho người mù ở Tây Tạng, được khởi xướng bởi Sabriye Tenberken (một phụ nữ mù rất năng động người Đức) và Paul Kronenberg (người Hà Lan. Khi biết rằng có ba đứa trẻ mù trong một gia đình, họ đã liên lạc với chúng tôi và ngay lập tức chúng tôi được nhận vào trung tâm.
Ngày đầu tiên của tôi tại trung tâm, tôi đã rất phấn khích khi được trao cơ hội gặp gỡ với những học sinh khác cùng trang lứa và cũng là người đồng tật như tôi. tuy nhiên, tôi đã cảm thấy rất lo lắng và rất buồn khi phải xa nhà, xa  sự yêu thương, chăm sóc của mẹ.Bạn có thể tưởng tượng ở tuổi 12, tôi vẫn không biết tự mặc quần áo hay tắm rửa đúng cách do sự nuông chiều của mẹ. Sau đó dần dần, tôi ổn định thói quen sinh hoạt hàng ngày và tôi bắt đầu tận hưởng cuộc sống.
Trong ba năm đầu tiên tôi đã học được Kỹ năng sống: vệ sinh, tự phục vụ bản thân và các công việc gia đình. Tôi cũng đã học tiếng Trung, tiếng Anh, kiến ​​thức cơ bản về máy tính cũng như các kỹ thuật Định hướng Di chuyển. Và, tất nhiên, tôi thành thạo chữ nổi - chìa khóa của Giáo dục và tri ​​thức.Trong những năm sau đó, tôi tiếp tục học Massage và Châm cứu trị liệu Trung Quốc, do đó đủ điều kiện là một nhân viên massage chuyên nghiệp.
Tuy nhiên, mặc dù biết rằng Massage là một nghề đáng trân trọng với hàng ngàn người mù ở Trung Quốc và các quốc gia khác ở châu Á tham gia vào dịch vụ này, nhưng tôi vẫn khao khát làm một điều gì đó tích cực hơn để giúp ích nhiều hơn cho những người mù Tây Tạng, đặc biệt là Những trẻ em mù. Cá nhân tôi đã phải trải qua sự sỉ nhục và phân biệt đối xử, và nhớ rằng tôi đã bất lực như thế nào trong việc chăm sóc bản thân do được gia đình bảo bọc quá mức, tôi quyết tâm thành lập một trường mẫu giáo.
Khi một số người họ hàng và dân làng biết ý định của tôi, họ nói, Cháu điên đấy à? Làm thế nào mà giúp được người khác khi cháu bị mù? Là một người mù, cháu chỉ nên ở nhà và ăn những thứ được trao vào tay mình.May mắn thay, tôi đã nhận được sự ủng hộ rất mạnh mẽ từ tổ chức Chữ Braille Không biên giới và những người tích cực khác. Tôi đã xoay sở để kiếm đủ tiền, và năm 2010, tôi đã thành lập Trường mẫu giáo Kiki (được biết đến với cái tên Kikikids). Đó là trường mẫu giáo dành cho trẻ em mù đầu tiên ở Tây Tạng và được quản lý bởi một người mù. Ban đầu, việc thuyết phục cha mẹ gửi con đến Kikikids thật là điều không dễ dàng chút nào.
Tuy nhiên, dần dần, thái độ tiêu cực của họ đối với tôi và quan niệm sai lầm về người mù bắt đầu thay đổi.Mục tiêu của Kikikids là chuẩn bị cho trẻ em khiếm thị từ hai đến năm tuổi để bước vào Giáo dục hòa nhập. Tại Kikikids, trẻ em được chăm sóc can thiệp sớm và dạy các kỹ năng cơ bản. Ở đây, chúng được cảm nhận như ở nhà, có thể chơi và cười đùa thoải mái với bạn bè. Chúng có thể bày tỏ cảm xúc thật của mình, dù vui hay buồn.Chúng có thể cho xã hội thấy rằng chúng không phải là những người bất lực nếu được chăm sóc và huấn luyện đúng cách.
Năm 2017, Chính phủ Trung Quốc đã nắm quyền kiểm soát hoàn toàn Giáo dục cho người mù và điều này đã dẫn đến việc đóng cửa Kikikids. Ban đầu, tôi cảm thấy khá buồn vì sự phát triển đó nhưng cuối cùng tôi nhận ra lợi ích to lớn mà chính sách này sẽ mang lại cho người mù. Tôi rất vui mừng vì Chính phủ đã có một bước tiến, qua đó đảm bảo rằng mọi trẻ em mù ở Trung Quốc đều được học tập.
Nhìn lại, tôi phải thừa nhận rằng tám năm đầu tư vào Kikikids là khoảng thời gian tuyệt vời và bổ ích nhất trong cuộc đời tôi, được vây quanh bởi rất nhiều đứa trẻ vui vẻ, hạnh phúc và biết rằng chúng sẽ có một tương lai tươi sáng hơn. Tôi rất biết ơn Sabriye và Paul vì đã thành lập tổ chức Chữ nổi không biên giới và đã cho tôi niềm tin để trở thành một công dân hữu ích. Họ đã giúp tôi nhận ra rằng tôi không vô dụng mặc dù tôi bị mù.
Thật vậy, họ đã đến và khơi dậy trong những người mù như tôi sự dũng cảm và dám mơ ước: Chúng ta có thể làm điều gì đó mang tính xây dựng trong cuộc sống và không bao giờ chấp nhận những quan điểm tiêu cực như: Điều này không thể thực hiện được bởi vì bạn bị mù.Thật vậy, hưởng lợi nhiều từ các cuộc đấu tranh chống phân biệt đối xử, tôi đã được truyền cảm hứng để làm những gì trong khả năng của mình để mang lại điều gì đó cho cộng đồng.
Trong quá trình đó, tôi đã góp phần phá vỡ định kiến ​​chống lại người mù và thay đổi nhận thức tiêu cực của xã hội đối với sự mù lòa.Chúng ta đang bắt đầu chiến thắng ở một vài trận chiến chống lại sự thiếu hiểu biết và phân biệt đối xử nhưng phải còn rất lâu mới thắng lợi hoàn toàn. Về phần tôi, mỗi khi có cơ hội, chắc chắn tôi sẽ tiếp tục với cuộc đấu tranh làm sụp đổ những rào cản ngăn người mù được công nhận là những công dân bình đẳng trong xã hội.

Nguồn: hnmvn.vn
Sưu tầm: Nguyễn Văn Triệu